Hàng đứng từ trái: Lê Trí Tuệ và tôi cùng các anh chị em khác trong khối 8406 |
Ngày 9/9/2013
Sau khi gỡ bỏ được quản chế, tôi hơi tí bận bịu với vài công việc mới. Vẫn không thể không ray rức với một người em đã sát cánh bên tôi hơn tháng trời cho đến lúc 7:30 tối ngày 7/9/2006 người ta đã tách em ra khỏi phòng, trong trụ sở công an tỉnh Thái Bình. Tôi bị bắt, còn người em thì mãi 5 năm sau tôi mới hay rằng em đã mất tích! Lê Trí Tuệ – giờ này em ở đâu?
Ngày 15/7/2006 tôi được công ty điều về Việt Nam tiếp xúc với một số đối tác và thành lập văn phòng đại diện tại Sài Gòn. Khi xong việc, tôi tiếp xúc với nhóm 8406 trong đó có Lê Trí Tuệ.
Tuệ tỏ ra luôn là người năng nổ, xông xáo trong mọi việc, đặc biệt là cách đối phó với an ninh công an. Thời bấy giờ tôi khá chậm trong phản ứng và không có nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này. Tuệ đã hướng dẫn cho tôi. Ngày tôi bị ách lại tại sân bay khi qua Singapore tham dự cuộc họp của công ty, Tuệ đã có mặt tại sân bay cùng vài anh em đón tôi về. Kể từ ngày đó, Tuệ về ở nhà tôi.
Chúng tôi có rất nhiều hoạt động với nhau, bàn thảo và từng bước tiến hành. Đầu tháng 9/2006 nhóm chúng tôi lên đường ra bắc. Ghé thăm nhà báo Du Lam Tân Vĩnh Phát để chứng kiến kinh tế gia đình anh bị lụn bại ra sao vì các bài viết của anh, rồi cùng nhau lên đường ra Huế, nơi Cha Nguyễn Văn Lý và Phan Văn Lợi đang chờ gặp. Hồi ấy không như bây giờ, công an an ninh theo rất trắng trợn, với những khuôn mặt hung hãn như sẵn sàng lao vào bẻ quặt tay đè cổ bạn. Cuộc nói chuyện của chúng tôi tại Nhà Chung Huế không được bao lâu, an ninh đã gõ cửa. Cha Lý phải mở để mấy lần trả lời với họ gì đó. Cha vào nói chúng tôi rằng an ninh không muốn chúng tôi ở đây và Cha nói nhanh thêm vài ý. Sau khoảng 25 phút, chúng tôi bước ra, về khách sạn.
An ninh Huế huy động trên 20 nhân viên theo sát và can thiệp rất gay gắt. Hai chúng tôi lên tàu ra Hà Nội nhưng đã phải nhảy tàu đột ngột tại Quãng Bình để cắt đuôi một nhân viên an ninh theo bám ngay trong toa tàu. Không lâu sau khi về đến nhà Tuệ ở Hải Phòng, an ninh đã có mặt ở trước nhà. Tuệ chở tôi rồ ga khiến đoàn xe an ninh bốn chiếc lập tức ùa theo và cuộc rượt đuổi trốn tìm 30 phút ở các phố hẽm Hải Phòng bắt đầu. Chúng tôi cắt được họ nhưng lại trả cái giá khác là chiếc xe bị va vào bậc thềm nhà…suýt bể lốc máy! An ninh trả đũa phát lệnh truy nã “hai kẻ cướp giật” trên đường phố, họ truy ra đến chủ xe gắn máy là…cha của Tuệ.
Tình hình trở nên nguy cấp khi đã có hai người trong Bạch Đằng Giang Foundation bị bắt. Họ truy tìm tôi. Tuệ có bàn với tôi vài giải pháp, nhưng tôi chọn đối mặt. Có lẽ chính vì điều này nên Tuệ trở nên lo lắng hơn, cẩn thận hơn, song rất quả quyết. Tôi chứng kiến Tuệ đã rất mạnh mẽ phản ứng với an ninh Thái Bình khi họ chụp mũ chúng tôi bán ma túy. Chúng tôi bị lôi kéo, xô mạnh vào chiếc xe 12 chỗ, nó phóng nhanh đưa về trụ sở CA tỉnh Thái Bình.
Tôi chấp nhận bước vào nhà tù như mọi người trên thế gian này chấp nhận hy sinh để có sự thay đổi tốt đẹp hơn. Tôi đã mong rằng Tuệ sẽ còn mạnh mẽ, còn nhanh nhẹn để đương đầu và đấu tranh. Bây giờ tôi lại mong rằng Tuệ vẫn còn nghe tôi nói: Giờ này em ở đâu?
Nghe đâu mới đây, một vị lãnh đạo người Việt của một đảng bên Hoa Kỳ đã thoát chết sau mấy nhác đâm ám sát bên Campuchia. Tôi không muốn nghĩ đến nhưng lại không thể không liên tưởng đến Lê Trí Tuệ.
Phạm Bá Hải
No comments:
Post a Comment